Nguyễn Văn Gắt

(Chuyện du lịch ở Sài Gòn, gặp người ở SG)
Quen thói 2h sáng vẫn lang thang Bùi Viện mí cả ngày hqua mệt quá ngủ 16 tiếng bệt mông trên giường, giờ này mắt vẫn thao láo khép vào lại mở ra chập chờn như cái catset cũ kĩ ở chung cư cổ. Thôi làm vài dòng tâm sự về Sài Gòn để cho buồn ngủ hẳn mai còn đi làm.
Trước vốn tính định cư luôn đất này, vì yêu quá đỗi cái miền đất phát triển, toàn nóng chứ tiệt không thấy mùa lạnh ớn gai ốc sởn da gà chim cò -2cm như đất Bắc. Nhưng rồi vô mà trải nghiệm kĩ lần thứ 2 ở SG, mới thấy có lẽ nếu vô cũng chỉ vui vui dk 2,3 năm rồi lại xách bím ngược ra quê cha đất tổ vì nóng banh háng ra vẫn phầm phập phả hơi.
Cái độ giao mùa này, SG như một con mụ phù thủy đến tháng sân si xấu tính. Đi đâu cũng chói chang, rặt toàn thấy người là người dù ở HN cũng chả khác vẹo j.
Cơ bản là 4 ngày ở đất Sài thành, ngặt nỗi toàn gặp mấy người ẩm ương đáng yêu như cái thời tiết SG vậy.
Là bác tài xế taxi Nguyễn Văn Gắt sở hữu mùi cơ thể gắt y như cái tên bác vậy. Bác đi con xe đít 69, phi vù vù trên con phố Nguyễn Trãi rồi dừng xe cái bịch ở Lê Lai, không thèm thối lại tiền lẻ cho chúng cháu mà vội vã đi luôn như chỉ sợ cháu đòi lại 1 nghìn. Trên xe có một cn mũi điếc, còn 1 con bê đê vs 1 con ô môi thì cấm có tắc mũi bh, ám ảnh đến độ thi thoảng ra Bùi Viện, đi lang thang phố xá lạ tình cơ nghe dk mùi bác Gắt quanh quẩn trong không gian. Bác đã sớm trở thành biểu tượng của SG trong lòng những ng dân du lịch như chúng cháu. SG gắt vcl bác nhé.
Là những chị bán hàng máu chiến đến hơi thở cuối cùng ở chợ Bến Thành. Em cũng bán hàng nhưng đ bh em mời chào khách, lắm lúc còn chửi đuổi khách đi nếu mà khách hỏi lằm hỏi lốn. Đây thì cũng xin là được trải nghiệm văn hoá tiểu thương biến chợ thành thương trường, các chị tự coi mình là dũng sĩ, xông trận là lôi kéo khách đến kệ cmn khách đi vượt bán kính quán mình đã vài trăm mét. Có lẽ trước có học kĩ năng mềm bên đa cấp, các chị tiếp thu được máu lì vs máu liêu của dân này. Liều mình nói đủ tiếng anh, tiếng ấn để mời chào khách. Im lặng thì đéo yên rồi. mở mồm kêu em ko mua đâu là chị xổ vào mồm chị chửi: Ơ làm cứ tưởng người nước ngoài rồi phẩy đít đi mâts. Sợ chị tạt cả bát mắm tôm lên đầu thế là chẳng dám quay lại đường cũ. Đi vòng một hồi nhân sinh đúng là có duyên dễ sợ, bất thình lình chị bước đến nơi đây dịu dàng chân phương chống nạnh hằn học: à nhớ ra rồi 3 cái đứa bún thịt nướng mời mãi không ăn lúc nãy. vcl chị chị hét lên như thể chúng em là quân ăn cướp, ăn trộm bê cả trinh cả tiền cả quán chị đi vậy. cái tên chị đặt cho chúng em '3 đứa bún thịt nướng' nghe cũng khắm lằm lặm quá cơ.
Là bác tài xế uber hận đời xong đổ vấy lên đầu 3 thanh niên vô tội. Ngta ngơ ngáo không biết đứng đâu, bác chửi sml: book xe mà không biết đứng đâu thì book làm gì. nghe lời bác hủy chỗ cho bác vui vẻ. ấy thế mà chạy đến chỗ có số nhà đàng hoàng, book lại, bác lại lao vào nhận. Lên xe, bác xối xả chửi. Dm thật sự đ hiểu bác là Thượng đế hay khách là nô lệ nữa. Phố Nguyễn Huệ tối ấy, thằng thì dộp chân vì đi bộ, đứa thì bị chửi sml vì lỡ book xe giữa phố Nguyễn Huệ mà đ có địa chỉ rõ ràng.
Là anh thanh niên bán hàng vs lời thề son sắt rằng chiếc quần bò hở mông tua rua gợi cảm size L kia là size to nhất trần đời, 60kg còn mặc vừa huống hồ nhỏ bé như em. vậy là vật vã mua về chỉ tổ nặng hành lí, khi mà quần kéo đến đầu gối đã ko thể nhích tiếp cho vừa. Ai oán thay món quà duy nhất mua trong chuyến du lịch. Trách anh bán quần bò? Trách mình ngu.
Là mấy bác già U50-60 cùng đi ỉa ở Wc sân bay. Ai cũng biết WC để giải quyết nỗi phiền muộn, nhưng cũng đâu cần vừa vào đã gào lên giục nhau ỈA ĐI ỈA ĐI. Ngồi ở phòng giữa, nghe tiếng các bác giục nhau mãnh liệt thế, đang ị style đông lạnh cũng đến xin là té re phét phẹt phèn phen theo điệu flow rap rủng ỈA ĐI ỈA ĐI ỈA MAU LÊN. ỈA ĐI ỈA ĐI ỈA ĐI NÀO. SẮP BAY RỒI ỈA ĐI ỈA ĐI... của các bác. Té re xong, nghe máy bay chuyến Thanh Hoá có kêu tên mấy người phụ nữ đang để cả máy bay đợi, chỉ sợ nếu lỡ là các bác, thì cũng đến tội mấy trăm người trên chiếc máy bay kia, vì các bác đéo nghe thấy đâu, đang mải đọc rap cho nhau nghe ỈA ĐI ỈA ĐI trong WC. Ôi đến là thân thương, đoàn kết và tinh tế.
Là chàng trai/ cô gái nào đó chụp trộm hình team mình, gửi cho anh đồng nghiệp khoe thấy mình ở sân bay. Mặt lúc đó đen thùi lùi vì chỉ mải nghĩ qua cửa an ninh để đi ị. Anh đồng nghiệp gửi ảnh, khoe bạn anh cơ rớt em lâu rồi. Lúc ấy, còn đang bận nghe bài rap của các bác U50 trong WC. Tự dưng cảm thấy dứt cơn ị muốn lục tung sân bay tìm cái chàng chụp trộm mình, chỉ để tát lật mồm: Anh gì ơi góc này em 2 cằm vs đen như chó. Anh đ có tâm nhé. Cơ mà thôi.... Chắc ngta lại tưởng mình là chó điên.
Còn vài người hay ho gặp ở SG cơ mà bụng lại quặn rồi. chắc phải tạm dừng stt để đi ị. hjhj. Mỗi lần suy ngẫm chuyện gì, là auto quặn bụng. Giống như việc đang chơi vui, đang ăn Tết lại phải đi làm, nghĩ thôi đã đau bụng đi ị rồi. Buồn ơi là sầu.
KỂ VẬY THÔI CHỨ MỖI NƠI ĐÊÙ CÓ NGƯỜI NỌ NGƯỜI KIA, IEM VẪN MẾN SÀI GÒN LẮM Ạ. IEM KỂ CHO ZUII THÔI NÈ. xem tiếp